Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2007

Những con người trẻ tuổi lao vào cuộc sống để tìm cho mình hạnh phúc và sự may mắn.
Tất cả có trong …

HONEY & CLOVER



Mình vừa trồng tía tô và húng quế ngòai lan can. Mặt trời mùa hạ…
Làm lũ cây lớn nhanh như thổi. Nhưng cơn bão quái ác đã làm gãy mất một cây. Bão số 7
Mình gọi mẹ. Mẹ nhìn rồi bảo
“Gãy rồi thì thôi, ngắt bỏ phần trên đi. Làm thế nhánh mới sẽ ra và những lá tía tô khác sẽ lại mọc lên thôi mà.”
Nhưng mình chẳng thể… cắt bỏ những chiếc lá còn mơn mởn thế kia.

“Ưm…Yamada mặc yukata hợp ghê.”
Chỉ vì muốn nghe một lời ấy thôi…Mà mình tốn biết bao công sức…
Làm tóc chọn áo…Đi vào đôi guốc thật khó di chuyển…
Chỉ mong cậu ấy nhìn mình một chút… Nghĩ về mình một chút…
“Ayu, mày đang trông đợi gì vậy ?
Sao không thể dứt bỏ… Mà vẫn lao vào như một con ngốc?”

Mấy ngày hôm sau ra lan can thì thấy cây tía tô đã đổ rạp vì phần bị gãy
Đúng như lời mẹ nói. Cây tía tô gãy chỉ còn cách ngắt đi phần bị gãy, để nhường chỗ cho những phần mới đâm ra.
Vậy mà mình đã không làm như thế. Cứ vân phân mãi…

……
Lúc ấy…
Ngày hôm ấy, tôi cứ mong là thế giới này sẽ biến mất trước khi …
Bánh xe chở tôi…Và người ấy….Quay hết vòng…
Hoàng hôn hôm ấy rất đẹp… Đẹp đến ngạt thở…



  • *******



Em…
…Chỉ biết đến người ấy…
Nên đâu nghĩ rằng, có một kẻ khác…
…Đang nghĩ thật nhiều về em…

Chỉ còn một chút nữa thôi
Chỉ còn một chút nữa là tình yêu của em sẽ tan vào dĩ vãng…
…Người con trai em thích sẽ về một phương trời khác, với một người con gái khác…

Em sẽ khóc thật nhiều…Như em đã từng khóc thật nhiều…
Khi em trống rỗng nhất…
Hãy để tôi bên em…Và cùng trò chuyện…
Tôi sẽ đến bên em…

Cho đến lúc ấy mình vẫn chưa bao giờ nghĩ
Cô ấy sẽ hát cho mình…
Vì mình dù chỉ một lần…


Giai điệu của bản “Moon River”

Tôi nín thở lắng nghe những âm thanh ngọt ngào yếu ớt…
Tưởng chừng như sắp tan biến vào hư vô ấy…

Tôi đã gặp cô ấy trong mơ…Rõ ràng là cô ấy đang gọi tôi…
Tiếng gọi rất nhỏ…


Mình có thể nhớ được giọng nói của cô ấy bao lâu?
Cứ sợ sẽ quên đi giọng nói ấy nên tôi đã lặp đi lặp lại mãi những âm thanh ấy trong đầu.
……
Đôi mắt trong suốt vừa tỉnh dậy sau cơn mơ của cô ấy nhìn tôi
Và lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy tim mình …
Dồn dập…
……
Mặt trăng gọi cô ấy bằng những giai điệu ngọt ngào cứ lặp đi lặp lại…

Nhưng…
Tôi đã về đây
Nhẹ nhàng bịt tai cô ấy lại
Ở nơi đây…phía bên kia cầu vồng…phía bên kia đại dương…
Cùng với tôi…

Căn phòng chừng chục mét vuông cộng thêm cái bếp nhỏ hơn cái lỗ mũi, không phòng tắm. Cách trường 10 phút đi bộ…
Xậy dựng cách đây 25 năm, giá thuê mỗi phòng 38000 yên. Tường không cách âm, tất cả khách trọ đều là sinh viên. Cửa sổ phòng tôi ở hướng Đông, đón ánh ban mai…


Một gã sinh viên kiến trúc nghèo kiết xác, đến giờ vẫn chưa xác định được đâu là mục tiêu của đời mình. Yêu đơn phương người con gái nhỏ nhắn, có mái tóc vàng rực và bị Mr. Hanamoto canh còn hơn trứng vàng.


Đột ngột, một ngày kia... Thực hiện chuyến đi của cả đời mình, chạy theo gió và ánh sáng. Gặp gỡ những con người ở nơi mình đi qua. Để làm gì nhỉ?



Leo lên xe, nhấn phedan và cứ thế mà đạp tới. Cuộc hành trình tìm bản thân, để biết mình là gì…Mình ở đâu…

Tôi nghĩ…Tôi nghĩ bao lần…
Một tình yêu không đâm hoa kết quả được…Thì có ý nghĩa gì chứ…
Có những thứ ngay từ đầu đã không thuộc về mình…


Một cái đó sẽ mất đi, không có kết cục thì khác gì chưa từng tồn tại?
Nhưng giờ tôi đã hiểu. Tình yêu ấy hòan tòan không vô nghĩa. Hòan tòan không.


“Hagu…Anh thật hạnh phúc …
Vì đã yêu em…”


Thời gian trôi đi…
Rồi sẽ có ngày tất cả trở thành kỉ niệm….