Xậy dựng cách đây 25 năm, giá thuê mỗi phòng 38000 yên. Tường không cách âm, tất cả khách trọ đều là sinh viên. Cửa sổ phòng tôi ở hướng Đông, đón ánh ban mai…
Một gã sinh viên kiến trúc nghèo kiết xác, đến giờ vẫn chưa xác định được đâu là mục tiêu của đời mình. Yêu đơn phương người con gái nhỏ nhắn, có mái tóc vàng rực và bị Mr. Hanamoto canh còn hơn trứng vàng.
Đột ngột, một ngày kia... Thực hiện chuyến đi của cả đời mình, chạy theo gió và ánh sáng. Gặp gỡ những con người ở nơi mình đi qua. Để làm gì nhỉ?
Leo lên xe, nhấn phedan và cứ thế mà đạp tới. Cuộc hành trình tìm bản thân, để biết mình là gì…Mình ở đâu…
Tôi nghĩ…Tôi nghĩ bao lần…
Một tình yêu không đâm hoa kết quả được…Thì có ý nghĩa gì chứ…
Có những thứ ngay từ đầu đã không thuộc về mình…
Một cái đó sẽ mất đi, không có kết cục thì khác gì chưa từng tồn tại?
Nhưng giờ tôi đã hiểu. Tình yêu ấy hòan tòan không vô nghĩa. Hòan tòan không.
“Hagu…Anh thật hạnh phúc …
Vì đã yêu em…”
Thời gian trôi đi…
Rồi sẽ có ngày tất cả trở thành kỉ niệm….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét